Tôi nghĩ tới nghĩ lui, tựa hồ vấn đề kia có điều không thỏa đáng, hơn nữa cũng thật khó để quyết định, đồng thời, trong lòng tôi cũng mơ hồ cảm thấy, nếu như tôi đem cơ hội đặt câu hỏi duy nhất, để lại cho mình, có hay không có chút ích kỷ?

Con cháu Hàn gia, từ xưa tới nay, đều là cấm kỵ sư, là người chấp pháp, mà một trong những quy tắc của người chấp pháp đó chính là công chính vô tư, trước mắt Hà Điền Điền sinh tử không rõ, nếu tìm được người thi thuật với cô ấy, đó chính là cơ hội sống sót duy nhất của cô ấy, nếu đã như vậy, tôi không đành lòng đem cơ hội duy nhất này để lại cho mình.

Huống chi, bây giờ căn bản cũng không thấy người kia, giữ lại vấn đề thì có ích lợi gì chứ? Còn không bằng chờ lần sau gặp mặt, xem xét tình huống mà quyết định.

Vì vậy tôi chỉ đành phải nói:

- Hay là tạm thời ghi nhớ đi, vấn đề này của tôi có chút phức tạp, vài ba lời sợ rằng không nói rõ ràng, chờ chủ nhà quay về, tôi lại tới quấy rầy sau vậy.

Đồng tử mỉm cười và gật đầu:

- Đã như vậy, không tiễn.

Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, hắn không có ý kiến coi như cũng tốt, Thiệu Bồi Nhất cũng nhìn đồng tử gật đầu mỉm cười, chắp tay, lớn tiếng quấy rầy, sau đó cùng nhau xoay người đi ra ngoài.

Cánh cổng của ngôi nhà này chính là nơi tôi vừa bước vào, hai cánh cửa màu đen được chạm khắc, lúc cửa mở ra, ngoài cửa là đám sương mù, giống như sương mù trong sơn cốc, chậm rãi phiêu động.

Tôi biết mình mới vừa rồi chính là từ nơi đó đi vào, không khỏi thầm ngạc nhiên, lập tức cũng không lộ sắc mặt, cùng Thiệu Bồi Nhất đi ra ngoài.

Ngay lúc tôi đang đứng trong sương mù, không thể nhìn rõ trước mắt, đột nhiên xuất hiện một người đi lướt qua tôi.

Tôi có chút bất ngờ, lập tức quay đầu nhìn lại, lại thấy người kia cũng cùng lúc quay đầu nhìn, bốn mắt nhìn nhau, chỉ thấy người này người mặc một bộ quần màu lục, mái tóc dài ngang vai, mặt che lụa đen, chỉ có hai mắt sáng ngời lộ ra, bình tĩnh nhìn tôi.

Tôi nhất thời nhận ra được, đây không phải là người mà vào cái ngày đồng hồ chết, bị người tuổi trẻ thần bí đó kêu là sư muội, tên Nguyệt Tranh sao? Cô ta tại sao cũng tới đây?

Nhưng mà tôi với cô ta càng lúc càng xa, sương mù dày đặc kéo tới, sau đó cái gì cũng không nhìn thấy nữa.

Một khắc sau, chỉ cảm thấy Thiệu Bồi Nhất Nhất ở bên cạnh kéo tôi một cái, tôi ngơ người định thần lại, ngẩng đầu nhìn lên, mình đã ở bên ngoài, mà bốn phía sắc trời mờ tối, tôi nghi ngờ nhìn thời gian một chút, nhất thời bị doạ sợ hết hồn, thì ra đã bảy giờ rưỡi tối rồi!

Điều này thật sự quá khó tin? Tôi rõ ràng nhớ, tôi cùng Thiệu Bồi Nhất Nhất vừa tiến vào Phúc Duyên Trai số 79 phố Phúc Nguyên là lúc buổi sáng, giá chỉ bất quá ngồi chốc lát, nhấp một hớp trà, nói mấy câu nói, làm sao có thể, bên ngoài trời cũng đã tối?

Thiệu Bồi Nhất vừa thấy tôi kinh ngạc, cười hắc hắc nói:

- Có gì mà trợn tròn mắt chứ? Mấy ngày trước tôi lần đầu tiên tới, cũng mơ hồ như cậu vậy. Tôi nói với cậu, chỗ này thần bí khó lường, ở chỗ này một giờ, ngoại giới chính là mười giờ a.

Tôi càng sợ hãi hơn, thầm tính một chút, chúng ta ở chỗ này đợi cũng chỉ hơn nửa giờ, coi như từ buổi sáng đến bây giờ, thời gian không sai biệt qua nhiều, quả nhiên như Thiệu Nhất nói.

Tôi không khỏi lắc đầu le lưỡi, chỗ này đúng là thật thần bí khó lường, lại có hệ thống thời gian độc lập, đây quả thực đã là vượt qua tam giới ở ngoài a. Trong lòng tôi khó hiểu phát rét, mơ hồ cảm thấy, chủ nhân Phúc Duyên Trai đó, quả nhiên là người rất đáng sợ.

Nhưng nhìn tác phong làm việc của hắn, cũng không đến mức quá tệ, hắn mặc dù không ở nhà, nhưng đồng tử đãi khách lễ độ, không kiêu không ngạo, nếu không phải chủ nhân phân phó dạy bảo, không thể nào làm được như vậy, dẫu sao, những người tới nơi này, đều là phải đạt yêu cầu, bọn họ coi như có thể kiêu căng một ít cũng không ai nói gì, nhưng sự thật hết lần này tới lần khác đều ngược lại, cái này thật khiến cho người khác khó hiểu.

Tôi quay đầu lại, suy nghĩ về lúc đi vào trong số 79 phố Phúc Nguyên, im lặng không nói, nhưng trong lòng dâng lên mong muốn sử dụng cơ hội hoàn thành một nguyện vọng do Phúc Duyên Trai chủ nhân thực hiện.

- Lão Thiệu, chúng ta mấy ngày tới nhất định phải đến đây một lần nữa, tôi bây giờ bỗng nhiên rất muốn gặp nhân vật thần bí này.

Thiệu Bồi Nhất vỗ vai tôi nói:

- Người anh em, đi thôi, lần sau lại tới, cũng chưa chắc là từ nơi này tiến vào.

- A? Có ý gì?

Tôi lần nữa ngạc nhiên, không hiểu hắn là nói cái gì.

- Tôi là ý nói, lần kế lại tới, từ nơi này chưa chắc liền có thể vào đâu.

Thiệu Bồi Nhất vừa giải thích:

- Số 79 phố Phúc Nguyên, lấy ngũ hành tương sinh chi lý, cửa vào mỗi tháng biến hóa một lần, lần này là từ vách tường tiến vào, chính là lấy ngũ hành chi mộc, mà mộc sinh kim, cho nên lần kế, liền không chừng từ cửa thiết tiến vào. Mà kim lại sinh thủy, cửa kia liền có thể ở trong hồ, thủy lại sinh mộc, vậy thì sẽ mở ở nào đó trên một cây đại thụ...

Tôi ngắt lời hắn nói:

- Mộc lại sinh hỏa, chẳng lẽ muốn đi vào còn phải chui qua lửa vòng?

Thiệu Bồi Nhất một buông tay nói:

- Vậy tôi cũng không biết, tôi cũng tùy tiện đoán một chút, thật ra thì số 79 phố Phúc Nguyên rất bí ẩn, làm sao có thể để chúng ta tùy tiện như vậy liền có thể đoán được đích chứ? Bất quá cậu nói phải chui qua vòng lửa, chắc hẳn không có chuyện đó đâu.

Tôi nhíu mày một cái, lắc đầu nói:

- Được rồi, chỗ này chúng ta bây giờ không thể nghiên cứu liền hiểu, lần tới, tôi thấy hay là gọi Nam Cung Phi Yến cùng đi, cô ta hẳn quen thuộc một ít, tôi nhìn cậu cũng chính là biệt một hai mà thôi.

Hắn cười hắc hắc:

- Cậu nói đúng…

Tôi nhìn thời gian lần nữa, nói với hắn:

- Chớ nói chuyện vớ vẩn, bây giờ 8 giờ rồi, chúng ta phải nhanh đến KTV Hồng Nguyệt, tìm Tiếu Khải thôi.

Hắn gật đầu một cái, vì vậy hai chúng tôi đi nhanh khỏi phố Phúc Nguyên thần bí này, mà trong quá trình này chung quanh vẫn một mảnh an tĩnh, đi tới khu phố sau, tôi quay đầu nhìn một chút, phố nhỏ bên trong đã đen ngòm một mảnh, càng nhìn càng thấy âm u quỷ dị.

Ngẩng đầu nhìn chung quanh, sao đầy trời, nhưng chỉ có bầu trời phố Phúc Nguyên vẫn là một mảnh mờ tối, cùng chung quanh hoàn toàn bất đồng, hiển nhiên, con đường này căn bản cũng không thuộc về nhân gian.

Tôi chợt nhớ tới ngày đó ở đường phố gặp người kia, không khỏi trong lòng run lên, hồi tưởng lại, chắc hẳn người kia, cũng không phải là loại đó chứ?

Tôi ngưng nhìn con phố thần bí này, trong lòng thầm nghĩ, phố Phúc Nguyên, cuối cùng đằng sau đang giấu giếm bí mật gì...

Trên phố bên ngoài, cũng là yên tĩnh không người, thậm chí ngay cả đèn đường cũng không có, nơi này lại giống như là một nơi xó xỉnh bị người khác quên lãng, chúng tôi đi đến một đoạn đường khác, trước mặt mới dần dần có ánh đèn, trong lòng tôi đã định, liền chuẩn bị kêu một chiếc xe taxi, sau đó chạy thẳng tới KTV Hồng Nguyệt.

Bất quá tôi mới vừa đứng ở ven đường muốn vẫy tay đón xe, Thiệu Bồi Nhất liền ngăn tôi lại nói:

- Tôi không phải có xe riêng sao, còn phí tiền làm gì? Nhìn tôi gọi người đưa đò hoàng tuyền đó đây.

Vừa nói, hắn liền ngồi xổm người xuống, lần nữa vẽ ra ký hiệu đó, nhấn một tay lên, một lát sau lau mồ hôi nói:

- Được rồi, chờ đi.

Tôi không hiểu nói:

- Trên đường chính khắp nơi đều là xe, cậu còn kêu hắn làm gì, tôi luôn cảm thấy người kia âm khí đằng đằng, rất quái dị, còn nữa hắn đã nói rồi, ban ngày chở người, lúc buổi tối, không biết chừng là tới giới hạn gì.

Thiệu Bồi Nhất cười một tiếng nói:

- Cậu quản nhiều như vậy làm gì, nói sau đi, gọi xe khác, chắc chắn phải tiêu tiền.

Tôi nhất thời không nói được gì, lần nữa bị hắn đánh bại, hóa ra hắn chảy cả mồ hôi đầu, là vì tính tiền xe a.

Nhưng lần thứ hai này thời gian chúng tôi chờ có hơi lâu, ước chừng qua hai mươi phút, xa xa xe taxi mới lướt tới, lúc này tôi cẩn thận nhìn, đúng là bảng số xe đó, hơn nữa xe này phiêu phiêu đãng đãng, cơ hồ bốn bánh xe không chạm đất, quả nhiên không phải là xe chở người.

Người tài xế kia, cũng chính là người đưa đò hoàng tuyền ---- Conan, thò đầu nhìn một chút, sờ lỗ mũi nói:

- Tại sao lại là hai ngươi, nghiện ngồi xe tôi sao? Buổi tối trừ phi tình huống đặc biệt, tôi rất ít khi chở người, chẳng lẽ các người không biết?

Thiệu Bồi Nhất cười ha hả nói:

- Tôi với người anh em đây không phải là hữu duyên mà đơn giản là ngài chở chúng tôi hai người cũng như một người, không phải xong rồi sao.

Người này vì tiết kiệm tiền miệng nói bậy nói bạ, người đưa đò hoàng tuyền nghiêng đầu xuống:

- Lên xe đi, bất quá tôi nói trước, đường xa tôi không đi, tôi mới vừa đưa một người đi Tam Xóa Khẩu nhìn vợ hắn một lần cuối, vừa thấy có người gọi xe, vội vàng trở về, cho nên, một hồi tôi còn phải đi đón hắn trở lại, hiểu không?

Thiệu Bồi Nhất vừa mãn nguyện, gật đầu liên tục nói:

- Biết biết, ngài là công sai, là làm chánh sự, hai người chúng tôi, ngài coi như làm một việc riêng, tiền khổ cực không thể thiếu được.

Người đưa đò Hoàng tuyền cũng không nói gì, chẳng qua là gọi chúng tôi nhanh lên một chút, vì vậy hai chúng tôi chui vào trong xe, ngoài cửa xe nhất thời lại là một mảnh mông lung, chung quanh tĩnh lặng không có một chút âm thanh.

Nhưng tôi biết, chúng tôi sẽ rất nhanh đến nơi thôi.

 

0.10115 sec| 2432.063 kb